Nghĩ lại về
Pauxtovski - "Một bầu trời vĩnh viễn ướp
hương hoa"
Thế hệ chúng tôi và những thế hệ sau Bằng
Việt không phải đi qua chiến tranh, không phải học
trong những "trường sơ tán". Cũng không có
kỷ niệm với những "đồi trung du phơ
phất bóng thông già ...". Nhưng những ǵ Bằng Việt
viết về Pauxtovxki - "một bầu trời vĩnh
viễn ướp hương hoa" - tươi đẹp
như ước mơ của tuổi trẻ về t́nh
yêu và hạnh phúc, như niềm tin vào CHÂN-THIỆN-MỸ
th́ thiết nghĩ không một ai yêu văn Pauxtovxki mà lại
không đồng cảm.
Tôi c̣n nhớ tập truyện ngắn song ngữ đầu
tiên mà tôi đọc khi c̣n theo học tiếng Nga - t́nh cờ
lại là tập truyện "Lẵng quả thông". Truớc
đó tôi chưa từng đọc văn Pauxtovxki. Giọng
văn trong trẻo, phong cách lăng mạn, trữ t́nh, và đặc
biệt là tính nhân văn trong những truyện ngắn của
ông khi ấy thu hút tôi mănh liệt. Tôi chép tất cả những
đoạn văn hay bằng tiếng Nga vào một quyển
sổ và ... học thuộc ḷng . Tôi cũng chọn
Pauxtovxki cho bài tập dịch đầu tiên của ḿnh. Bài
tập ấy, tôi bị thầy giáo chê, gạch bút đỏ
choe choét. Nhưng như một niềm đam mê, tôi vẫn
tiếp tục dịch Pauxtovxki cho chính ḿnh.
"Em c̣n nhớ mùa thu năm 1911 không? Trời âm u, biển
mù mịt. Có một người con gái đi lướt qua
tôi trong công viên. Người con gái đó chính là em. Tôi biết
rằng ḿnh có thể yêu em đến tan nát tâm hồn
..."
"Từ ngày ấy tôi yêu Krưm và con đường nhỏ
... nơi tôi đă gặp em trong phút giây và mất em vĩnh
viễn ... " (Tuyết)
Dù là "Tuyết", "B́nh minh mưa", hay "Âm nhạc
Verdi", không gian trong văn Pauxtovxki thường lăng
đăng sương khói, nhuốm vẻ u hoài. Nhưng trong
cái lăng đăng u ḥai đó bao giờ cũng cháy lên một ngọn
lửa ấm áp của t́nh người. Tôi c̣n nhớ đă
đọc như mê đi cái không gian tuyết trắng phủ
kín con đường dẫn lên đồi nơi có ngôi nhà
của Tachiana ("Tuyết"), có cánh cổng gỗ kẽo
kẹt và chiếc chuông gió không bao giờ kêu. Căn pḥng trống
trải có chiếc dương cầm đóng bụi. Và bản
nhạc dang dở bên chồng thư chưa ai bóc. Bỗng
có một ngày, bản nhạc ấy lại vang lên êm dịu,
chiếc chuông gió lanh canh thật vui tai, cánh cổng không c̣n
kẽo kẹt mỗi khi khép mở. Và con đường
đă dọn sạch tuyết, sẵn sàng đón một người
trở về ... Tôi đă khóc khi đọc đọan
văn ấy, khóc cho hạnh phúc muộn màng của Tachiana,
khóc v́ tấm ḷng nhân hậu của Pauxtovxki ... Tôi cũng nhớ
cái không gian mù mịt sương của "B́nh minh mưa",
tiếng c̣i tàu trên bến cảng, con đường gập
ghềnh trong đêm hun hút ... Nhưng rồi tất cả
bỗng như tan biến trong căn pḥng nhỏ có "người
đàn bà không quen":
Cái không thể đă thành có thể
Con đường dài hóa dễ với ta
Nhọc nhằn chi mấy cũng qua
Cuối đường t́m kiếm khi ta thấy nàng
Không gian trong "Âm nhạc Verdi" - cái không gian của biển
mùa đông, mưa phùn và ẩm ướt - th́ thật sự
đă vỡ ̣a khi người giới thiệu đọc
lời đề tặng của người nhạc sĩ
nhân hậu dành cho cô gái trẻ - món quà mà ông đă hứa sẽ
dành tặng cô nhân ngày cô tṛn 18 tuổi, rất nhiều
năm về trước. Bản nhạc rung lên, nó không c̣n
là âm nhạc nữa. Nó là tiếng gọi của chân-thiện-mỹ.
Nó đưa ta đến nơi "không có đau khổ
nào có thể làm nhạt nḥa t́nh yêu, nơi mặt trời rực
rỡ như những ṿng thiên triều trên đầu các
nàng tiên". Đó cũng chính là thông điệp mà Pauxtovxki
muốn gửi gắm tới người đọc:
"Dù người ta có nói với cháu thế nào đi
chăng nữa th́ cháu cũng hăy cứ tin rằng cuộc
đời tươi đẹp lắm" (Lẵng quả
thông)
Thông điệp mang đậm tính nhân văn của
Pauxtovxki, dù đó là những lời tiên đóan về hạnh
phúc của anh chàng kể chuyện cổ tích Andexen trong
"Chuyến xe đêm", hay món quà của người nhạc
sĩ già trong "Âm nhạc Verdi", hay những món quà của
nàng tiên trong "Lẵng quả thông" đều làm rung
động trái tim người đọc. Thế giới
văn chương của Pauxtovxki thần tiên như cổ
tích, trong trẻo như tuổi thơ, tràn ngập thứ ánh
sáng rực rỡ của hạnh phúc như tuổi trẻ.
Có lẽ v́ vậy mà nó đă dựng nên "một bầu
trời vĩnh viễn ướp hương hoa" trong
ḷng mỗi người yêu văn chương.
Pauxtopxki là dĩ văng trong em
Thành dĩ văng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế
đâu
Anh hiểu rằng không phải...
Như tuổi thơ, vừa đó đă xa vời!
Đưa em đi... Tất cả thế xong rồi
Ta đă lớn. Và Pauxtopxki đă chết!
..........
Tôi vẫn nghĩ đến Pauxtovxki như một điều
tiếc nuối. Tiếc nuối cái thế giới trong trẻo
"Xa xôi sao... Thời thơ ấu sau lưng!". Những
cảm nhận về hạnh phúc, những niềm tin vào
con người, những ước mơ lung linh như ánh
nến ...
Cái thế giới chẳng dễ ǵ c̣n thấy lại
được nữa, khi mà:
"Ta đă lớn. Và Pauxtovxki
đă chết"
Nhưng có lẽ, dù không c̣n dễ tin vào những điều
kỳ diệu, vẫn đọng lại trong chúng ta một
cái ǵ đó, phải không ... để chúng ta trở nên người
hơn, và cũng biết trân trọng hơn:
"Hạnh phúc cực hơn
mọi điều đă tả
Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn"
Auckland 1 March 2004
============
Lại ... văn học và thi ca Nga
Tôi là một kẻ lười đọc và cực đoan
trong việc đọc. Dường như từ bé đến
lớn tôi chỉ đọc duy nhất một thứ - các
tác phẩm kinh điển. Và tôi khước từ những
thứ mới mẻ, hiện đại, cập nhật
khác. Âu cũng là bản tính của tôi, một kẻ sống
nặng về quá khứ, ôm trong ḷng nhiều hoài niệm,
đến mức gần như chối từ hiện tại.
Với tôi, nếu t́nh yêu đến một lần th́ nó sẽ
ở lại măi măi, bất chấp quy luật khắc nghiệt
của thời gian ...
Và điều ấy đă xảy ra khi tôi "ngă vào mối
t́nh đầu" với văn học và thi ca Nga, từ
khi c̣n là 1 cô gái nhỏ.
Những đêm mùa hè tôi tắt điện ngồi ngắm
sao trời, tưởng tượng ra đêm thảo nguyên
mênh mông của Aitmatov - có tiếng sấm ́ ầm từ xa,
và những tia chớp xanh lặng lẽ trườn xuống
phía chân trời. Có tiếng hát cháy bỏng của Danhyar,
vang xa khắp cánh đồng, và cả tiếng thở dài
rất khẽ của Giamilia nữa. T́nh yêu lớn lao mà
đau khổ của họ khiến tôi không thể nào ngủ
được ...
Có phải là đa đoan quá không? Không biết nữa. Nhưng
bạn tin được không, rất nhiều năm sau
khi đọc lại những trang sách của Aitmatov, tôi vẫn
có một cảm giác đau thắt như thế. Tôi vẫn
muốn khóc khi đọc đọan kết của
"Cây phong non trùm khăn đỏ". Vẫn bần thần
khi nghĩ về mối t́nh câm lặng của "Người
thầy đầu tiên". T́nh yêu có thể đớn
đau và day dứt đến thế sao?
Có thể nói tôi đă lớn lên cùng với những trang
sách ấy. Những cảm xúc và cảm nhận đầu
tiên của tôi về cái đẹp cũng bắt đầu
từ những trang sách ấy. Bây giờ, nếu đề
nghị tôi nói về văn chương Nga, tôi sẽ không
biết phải bắt đầu từ đâu và phải
nói những ǵ. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất
của tôi về văn chương Nga, có lẽ như ai
đó đă từng nói, đó là nó "dịu dàng quá, dịu
dàng không chịu nổi", trong trẻo quá, và thuần khiết
quá.
Nhưng nếu chỉ nói vậy về văn chương
Nga, tôi e rằng chưa đủ. Và chắc cũng sẽ
không bao giờ đủ để nói về nó cả.
Tôi yêu sự thuần khiết và đôn hậu của
Pauxtovxki, tôi trăn trở cùng những "nỗi đau dịu
ngọt" của Aitmatov. Và tôi cũng yêu vô cùng nỗi cô
độc và sự bế tắc của Levmontov, của
Exenhin. Những tâm hồn luôn khát khao bứt phá, vượt
lên khỏi sự hạn hẹp và ngột ngạt của
hoàn cảnh. Những cánh buồm đơn độc, khát
khao băo tố, "dường như trong giông băo có yên
b́nh"!
Văn chương như một thứ duyên nghiệp.
Trong trường hợp của tôi, có lẽ tôi đă mắc
vào duyên nghiệp với nước Nga. Một lần
đến, nhưng t́nh yêu đó đă ở lại cùng tôi
măi măi ...
Auckland 8 March 2004