Lưu Quang Vũ - tôi yêu

Tôi yêu người đàn ông ấy, chẳng biết từ bao giờ? Từ khi tôi mới là một cô bé lớp mười chuyên văn, xây cho ḿnh lâu đài ước mộng về một t́nh yêu đẹp như t́nh yêu của Lưu Quang Vũ với Xuân Quỳnh? Hay chỉ khi tôi đă đi qua bao buồn vui của cuộc đời, đă trả nghiệm những rung động ngọt ngào và đớn đau? Biết cảm nhận sự mong manh "như màu khói" (1) của t́nh yêu, nỗi xót xa của những t́nh yêu đến muộn và sự nghiệt ngă trớ trêu của số phận (2), hay nỗi cô đơn của một tâm hồn nghệ sỹ không bạn ḷng sẻ chia (3)? Không biết, tôi không biết nữa, nhưng tôi vẫn luôn tin, một niềm tin rất mănh liệt, rằng Lưu Quang Vũ chính là tâm hồn mà tôi chờ đợi và t́m kiếm.

Khi Xuân Quỳnh viết:

Anh về từ đường phố
Anh về từ trận gió
Anh về từ cơn mưa
Từ những ngày đă qua
Từ những ngày chưa tới
Từ ḷng em nhức nhối...

Thôi đừng buồn nữa anh
Tấm rèm cửa màu xanh
Trang thơ c̣n viết dở
Tách nước nóng trên bàn
Và ḷng em thương nhớ...

th́ tôi hiểu v́ sao Xuân Quỳnh đă yêu Lưu Quang Vũ đến thế. Cũng như tất cả những người đàn bà rất mẹ, rất chị, rất vợ khác trên đời này sẽ yêu thương những người đàn ông của ḿnh như thế. Yêu đến thắt ḷng, đến đau nhức con tim. Chẳng thể nào khác được.

Tôi có cảm tưởng như chẳng khi nào chạm được tới đáy tâm hồn anh, nỗi buồn của anh, sự cô đơn của anh. Nó thăm thẳm, hun hút, khiến những người đàn bà yêu anh càng đi sẽ càng không tới, càng t́m sẽ càng lạc lối. Phải chăng cũng v́ thế mà t́nh yêu của họ dành cho anh càng đau đáu hơn, da diết hơn, bất lực hơn, và xa xót hơn? Muốn chở che mà không thể chở che cho hết. Muốn nắm bắt mà không thể nào nắm bắt cho trọn vẹn. Đúng như Xuân Quỳnh, người vợ, người bạn, người t́nh của anh đă phải thốt lên:

"Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh"

Phải v́ thế mà họ cũng sẽ cảm thấy mong manh hơn bao giờ?

T́nh yêu - chẳng phải đă có danh nhân từng phát biểu - bỏ nó đói th́ nó sẽ sống rất lâu - đó hay sao?

Tôi tin người đàn ông như Vũ sẽ được nhiều đàn bà yêu, yêu lắm.

Vũ không chỉ trĩu nặng cô đơn, không chỉ thăm thẳm u buồn. Ở anh có nỗi trăn trở, giằng xé, khát khao đến tận cùng một chân trời rộng răi. Tôi nghĩ anh như một ngọn gió hoang, muốn bứt phá ra khỏi mọi khuôn khổ chật hẹp và g̣ bó, để bay vút lên, khoáng đạt và dữ dội như những khát vọng trong anh, hay như Vũ đă từng ví ḿnh, "con ngựa gầy phiêu bạt thảo nguyên xa".

Vũ viết:

(..) âm thầm tôi viết những ḍng thơ
Những ḍng thơ giằng xé dày ṿ
Là mây trắng của một đời cay cực
Vượt lên trên những mái nhà chật hẹp


Và tôi khóc. Thương lắm, những nỗi "dày ṿ" của "con sóng cứ muốn chảy ngược ḍng" (4) trong anh, những nỗi đau đời của anh. Vũ không cam chịu, Vũ khát vọng, Vũ bứt phá, để rồi cũng không thoát ra được khỏi sự bế tắc, và cuối cùng đành chấp nhận hiện thực, xót xa làm sao:

"Anh không nghĩ những điều to tát nữa"

Tôi biết ơn Xuân Quỳnh đă đến với anh, bằng t́nh yêu bao la, nỗi thương cảm vô bờ bến, bằng sự hy sinh lặng lẽ, nhịn nhường, để anh dựa vào, như một niềm tin duy nhất c̣n lại, và không gục ngă:

"Anh c̣n trái tim, anh c̣n tất cả
Anh c̣n em, ta sống lại cuộc đời"

Vũ là người đàn ông đầy hoài băo, những hoài băo rất đàn ông, như thế. Hỏi làm sao những người đàn bà của anh không yêu anh cho được? Vũ như ngọn gió ngang tàng đă mỏi mệt, như con sóng dữ dằn đă bải hoải, như con ngựa chiến đă chồn vó bước. Hỏi làm sao những người đàn bà của anh không xót thương cho được?


Chẳng biết những cảm nhận của tôi có đúng hay không, nhưng đôi khi tôi thấy ở Vũ những mảng tính cách rất đối lập. Đối lập một cách thú vị và đáng yêu. Trong t́nh yêu, có lúc anh vụng về, thiếu tự tin:

Anh trẻ dại, anh có bao tính xấu
Trước mắt em anh cứ huyên thuyên
Đỏ mặt sợ ḿnh lố bịch
Có ích ǵ đâu, có cách nào cứu văn
Người đă lên đường, tàu đă đi xa
Anh chỉ là ngọn lửa ở thêm ga
Sao cứ đêm ngày khao khát

có lúc rụt rè như một đứa trẻ:

Ngoài kia mưa trong nắng sáng bừng lên
Như những nắm hoa ai ném vào cửa kính
Dăy phố xám hết nằm trong gió lạnh
Em đi xa em trở lại rồi
Anh vẫn rụt rè không dám nói
Chẳng lẽ em chưa biết hay sao

nhưng bất chợt có lúc lại sôi nổi, da diết, tràn ngập ước mơ như thể mới yêu lần đầu:

Mơ ước, t́nh yêu, nỗi vui sướng đầu tiên
Gửi em hết, em đừng đi vắng nữa
Nắng mong manh, cành xoan cao bỡ ngỡ
Những ḍng thơ anh viết đă vui hơn
Ta sẽ ra ngoại thành xem rau cải lên non
Em trẻ đẹp như ngày ta mới gặp
Anh lại có sự tươi bền của đất
Nói với thời gian bằng sắc cỏ xanh rờn.

Có những lúc ch́m đắm trong suy tư và trăn trở của riêng ḿnh, anh thành một người t́nh hững hờ, xa cách:
"Đi lang thang như một kẻ không nhà"

chẳng vướng bận dáng người yêu bé nhỏ:

"chong đèn ngồi bên cửa sổ
Mong anh về trong khoé mắt đăm đăm"

Nhưng có những lúc anh lại nồng nàn, ngọt ngào, đắm say, tràn ngập biết ơn:

Em làm thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nước
Như gió bấc, gió nồm đổi mùa nóng lạnh
Như phù sa đằm thắm tạo đồng bằng
...........
Em vụt đến cho ḷng anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
Với t́nh yêu là ngọn gió màu xanh
Người đầu tiên hiểu đôi mắt anh
Người duy nhất hiểu điều anh chẳng nói
Hiểu nỗi anh lo, cả những điều tội lỗi
Vẫn bao dung như biển lớn yên lành
Không có em anh sống cũng chẳng là anh
..........
Em đă là tất cả:
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ
Niềm tin cần cho những năm gian khổ
Và t́nh yêu nuôi nấng những con người.

Tôi hiểu v́ sao Xuân Quỳnh đă "bao dung như biển lớn yên lành" trước "cả những điều tội lỗi" của Vũ. Bởi tôi tin Xuân Quỳnh dù đau đớn nhưng cũng vẫn không thể nào không thương anh đến tê tái khi đọc những lời bộc bạch đớn đau về một mối t́nh đến muộn, trái ngang, về một người đàn bà ngoài chị -đă ngang qua đời anh, chia sẻ t́nh yêu của anh với chị:

Ước chi c̣n tất cả để trao em

những vần thơ tuyệt vọng về một hiện tại không lối thoát:

Có ǵ đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên t́nh yêu là chuyện viển vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đă giăng đầy
Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ ṃn lối cũ
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
"Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại"
Sau này chết đi, ở bên nhau măi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái
E chúng ḿnh không nhận được ra nhau!!!


Bởi tâm hồn anh nhạy cảm, đa cảm là thế. Bởi anh được nhiều người yêu đến thế. Làm sao cho khỏi rung động và buồn đau?

Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay, có ǵ đâu em nhỉ
Một chuyện t́nh tan vỡ, có ǵ đâu

............

Tôi cứ nghĩ, nếu có một người đàn ông như thế, như Vũ đến trong cuộc đời ḿnh, chắc tôi cũng sẽ yêu anh nhiều lắm. Như mọi người đàn bà sẽ yêu người đàn ông đích thực của đời ḿnh - nồng nàn, che chở, và bao dung như thế. Chẳng bao giờ mệt mỏi và cạn kiệt đâu anh.

Jan 20, 2003

=============

Cảm nhận về một bài thơ

Thôi nhé em đi
Như một cánh chim bay mất
Pḥng anh chẳng có ǵ ăn được
Chim bay về những mái nhà vui

Bài thơ này LQV viết cho Tố Uyên - người yêu, người vợ đầu của anh khi hai người chia tay. Đọc các tài liệu về cuộc đời LQV, cũng như đọc tâm sự của Tố Uyên sau này, chúng ta biết được là những năm tháng ấy, Vũ vừa xuất ngũ, chưa kiếm được việc làm. Cuộc sống muôn ngàn khó khăn thiếu thốn. Nhưng trên hết và đau đớn hơn cả là anh cảm thấy thất vọng sâu sắc về thời cuộc, trước những mặt trái của cái xă hội mà anh đă từng chiến đấu để xây dựng nên. Thất vọng mà không làm ǵ được. Anh trăn trở, bế tắc, tuyệt vọng. Và khi ấy th́ Tố Uyên dứt áo ra đi, dường như không phải chỉ v́ những gian khổ về vật chất khiến chị không chịu đựng nổi, mà c̣n v́ gánh nặng tâm lư của anh trở nên quá tải với chị, một người quen vốn chỉ quen với những ǵ nhẹ nhàng, đẹp đẽ, một "cánh chim vàng" chỉ quen với "cỏ mềm quả ngọt" như Vũ từng viết.

Buồn thay!

Vũ đă từng yêu Tố Uyên lắm. Anh nâng niu, say đắm, tôn thờ chị như những ǵ tươi đẹp, sáng lạn nhất của cuộc đời anh:

"Em lạc đến đời anh tia nắng rọi"

Khi Tố Uyên mang thai con trai đầu ḷng của họ, Vũ viết:

Lần đầu tiên nghe con trở đạp
Em quặn ḷng nhưng náo nức yêu thương
Tháng thứ tám mang thai em mệt
Da xanh gầy đôi mắt cũng to hơn

Từ nay trong em có hai trái tim
Tim của mẹ đập dồn mong đợi
Trái tim con mong manh êm ái
Anh đếm thầm trong mỗi đêm sâu

Nếu không có một t́nh yêu thương tràn ngập th́ khó viết được những câu thơ như thế lắm. Đẹp biết bao, khi người đàn ông yêu vợ con dịu dàng đến nhường ấy!

T́nh yêu thương của anh dành cho chị lớn lao bao nhiêu th́ nỗi đau đớn của chia ly càng quằn quại bấy nhiêu. Đă có những lúc anh chua chát:

Anh cũng lạ cho ḿnh xe cát bể
Chắp đời em vào với cánh buồm anh
Anh giặt áo cho em anh dọn bếp sửa buồng
Lúc em vắng anh thường ngồi tựa cửa
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả

Mặc dù anh nói "nào dám trách chi em" nhưng đọc trong câu thơ ấy h́nh như vẫn có ư ngầm trách - một chút thôi, và một chút tủi hờn cho ḿnh. Anh đă yêu em đến thế, anh đă sống hết ḿnh cho em. Anh cứ nghĩ t́nh yêu có thể vượt qua những điều tầm thường của cuộc sống, nhưng không, h́nh như anh đă nhầm. H́nh như điều đó chỉ đúng với anh thôi. C̣n với em, t́nh yêu này có nghĩa ǵ đâu. Em chẳng muốn ràng buộc vào cuộc đời anh. Bởi:

Những ǵ em cần anh chẳng có
Em không màng những ngọn gió anh trao

Phải là những ai từng đau khổ và thất vọng thật nhiều mới hiểu hết nỗi đau đớn và chua chát trong hai câu thơ mà Vũ đă thốt lên ấy:

Anh chỉ có một mảnh tâm hồn úa héo, một tâm hồn tổn thương nặng nề và một t́nh yêu lớn dành cho em. Nhưng em không cần đến t́nh yêu ấy. Em không thể và không muốn chia sẻ cùng anh gánh nặng này. Em cần ở anh một con người khác. Một con người nh́n cuộc sống cũng nhẹ nhàng như em. Nhưng làm sao anh có thể sống hồn nhiên như em mong muốn được khi mà cuộc sống của anh đă phải trải qua bao nhiêu trắc trở gập ghềnh? Hoàn cảnh của anh chỉ có thể sinh ra một con người đa cảm và cả nghĩ như anh thôi. Em không thể hiểu điều ấy, không thể cảm thông, không màng đến tâm tư t́nh cảm của anh. Và em chọn về "những mái nhà vui".

Tôi thương Vũ vô cùng khi đọc những ḍng thơ này. Nhiều khi tôi cứ nghĩ, nếu có một người đàn ông như Vũ lạc vào cuộc đời tôi, hẳn tôi sẽ yêu và thương anh nhiều, nhiều lắm. Và tôi tin nhiều người phụ nữ cũng có suy nghĩ như tôi. Đẹp biết bao tâm hồn ấy, đáng trân trọng biết bao tư tưởng ấy, dù anh đă trót sinh nhầm thời. Những người đàn ông như anh đẹp lắm, Vũ à.

May mắn sao, khi nửa đời sau, anh đă t́m được người phụ nữ đồng cảm với anh trong từng hơi thở, từng suy nghĩ, để rồi:

"Anh c̣n trái tim, anh c̣n tất cả
Anh c̣n em, ta sống lại cuộc đời".

4:42 AM